Tứ diệp thảo

Lượt xem:

Đọc bài viết

Truyền thuyết kể rằng đứa bé trên thế gian cam đảm bước vào rừng sâu, đi mãi đi mãi qua bao thác ghềnh với một trái tim dũng cảm sẽ tìm được loại cỏ bốn lá (tứ diệp thảo) – loại cỏ sẽ mang lại nụ cười hạnh phúc mãi mãi – nụ cười hạnh phúc của trẻ thơ. Khi tìm được ngọn cỏ bốn lá, đứa trẻ sẽ đứng trong gió, đặt ngọn cỏ vào trái tim nồng ấm và hát khúc ca đồng dao. Mỗi lá trên ngọn cỏ tượng trưng cho một thứ quý giá nhất của cuộc sống..

Lá thứ nhất đứa bé thì thầm: đó là niềm hi vọng
Lá thứ hai đứa bé mỉm cười: là niềm tin
Lá thứ ba : là tình yêu
Và lá cuối cùng: là sự may mắn.
Mình biết đến một nơi, mà ở đó thái dương lộng lẫy ánh vàng
Những cánh hoa anh đào rực đỏ trong tuyết trắng
Và ẩn sâu trong đó chính là điều kì diệu nhất
Nơi cả Bốn chiếc lá của Tứ diệp thảo cùng mọc lên

Một chiếc lá là HY VỌNG, một chiếc lá là NIỀM TIN,
Một chiếc lá dành cho TÌNH YÊU , bạn đã biết đấy,
Và THƯỢNG ĐẾ đã tạo thêm một chiếc lá nữa để ban vào đấy, sự MAY MẮN
Hãy tìm kiếm … và bạn sẽ nhìn thấy nơi kì diệu ấy .
Nhưng bạn phải HY VỌNG , và bạn phải TIN TƯỞNG ,
Bạn phải YÊU THƯƠNG để chắc rằng nó mạnh mẽ đến mức nào, và rồi…
Nếu bạn cố gắng, nếu bạn chờ đợi, bạn sẽ tìm thấy nơi ấy
Nơi cả bốn chiếc lá của Tứ diệp thảo cùng mọc lên …

*****************************

Ani thở dài và khẽ đưa tay lên dụi mắt, bài học về kinh tế các nước Châu Âu hôm nay thật dài và đáng chán, không phải là vì cô Amelia giảng không hay nhưng vì cô bé đã quá mệt sau buổi trồng rau tăng gia của cô nhi viện ban sáng. Khẽ với lấy một mẩu giấy, cô bé viết thật nhanh vài dòng và chuyền xuống cho Vic – cậu bạn thân đang ngồi ở bàn dưới : “ Bài học hôm nay buồn ngủ quá, sau giờ học chúng ta sẽ trốn đến con suối cạnh cô nhi viện nhé, chắc các sơ không phát hiện ra đâu ?”. Vic đọc xong thì nhìn Ani và khẽ mỉm cười…
Ani sinh ra và lớn lên trong một cô nhi viện ở ngoại ô thành phố. Ở đây, cô bé thật sự đã có được một gia đình, có được sự yêu thương, che chở của mọi người. Hơn thế nữa cô còn có những người bạn, những anh chị em tuyệt vời mà trong đó có cả Vic. Ani không hiểu sao ngay từ buổi đầu vào đây mình lại có thể kết bạn và thân được với Vic, bởi lẽ nhìn bên ngoài thì cậu ta là một người khá lạnh lùng và kiêu ngạo, hầu như chẳng khi nào chịu mở miệng nói với ai một câu nào. Nhưng khi đã thân và hiểu nhau nhiều hơn, Ani thấy Vic là một cậu bạn khá đáng yêu và thân thiện, cậu ấy có một trái tim giàu tình cảm, một ánh mắt chan chứa tình yêu thương và Vic còn vẽ rất đẹp. Cậu ấy trầm tính nên bao nhiêu phiền muội và bực bội trong lòng cậu ấy đều đưa vào những bức vẽ, có khi là một ngày nắng trong xanh với con suối mát chảy êm đềm, cũng có khi là một ngày đầy mây và ông trời đang sụt sịt khóc…
Bên con suối, Ani và Vic đang ngồi thả mình theo dòng nước, ngửa mặt ngắm mây trời. Một hạt nắng nhỏ xuyên qua lá cây làm Ani khẽ nheo mắt lại, quay sang nhìn Vic, cô bé mỉm cười :
– Ban nãy cậu có nghe cô Amelia giảng gì không đấy ?
– Tớ á, cậu không nghe thì làm sao tớ nghe được ? – Vic trả lời.
Rồi cả hai cùng phá lên cười. Ani lại tiếp tục hỏi – dường như những giờ phút cả hai đứa cùng ở cạnh nhau thì đều dành tất cả cho những thắc mắc của Ani :
– Cậu thấy cuộc sống này thế nào, có phải bao giờ cũng tràn ngập màu hồng không ?
Vic thở dài và đưa tay búng lên mặt nước :
– Vậy theo cậu, cuộc sống của chúng ta thế này thì có được gọi là may mắn ?
– May mắn, tại sao không ? Tớ cảm thấy mình thật may mắn vì đã có được một mái ấm, một gia đình, có được những anh chị em tốt và những người bạn tốt… như cậu ! Nhưng còn cậu ?
– Sao cũng được !
Vic là vậy, cậu ấy không bao giờ tập trung vào trọng tâm của câu hỏi mà thường đưa người khác vào những câu trả lời rắc rối hơn và… khó hiểu hơn của cậu ấy. Có đôi khi, Ani cảm thấy Vic có một vẻ gì đó ngốc ngốc, như thể những câu trả lời của Vic thường thì cậu ta không cần suy nghĩ mà cứ trả lời một cách tự nhiên, nghe sao thì đáp vậy nhưng Ani quý Vic ở điều đó, vì cậu ấy tự nhiên và không giả dối… Ánh mặt trời vàng vọt trải dài khắp không gian, len lỏi vào trong kẽ lá, chợt Ani giật mình bảo Vic :
– Chết rồi, giờ ăn tối, chúng ta muộn mất thôi !
– Giờ ăn tối,chúng ta bị mắng mất !
Nói rồi Vic cầm tay Ani và kéo cô bé chạy. Chúng chạy thật nhanh, xuyên qua đám cây rừng. Đến cô nhi viện, chúng nó dừng lại thở dốc, Ani đập nhẹ lên vai Vic :
– Đi qua nhà ăn mau !
Ani và Vic nhẹ nhàng, rón rén đi, đến nhà ăn, chũng nó thở phào vì chưa thấy một ai cả. Nhưng thật không may, trên đường lên phòng, Vic bất cẩn đâm sầm vào sơ Rotrin đang trên đường đi xuống. Và rồi….
………………………..

Ani cứ trằn trọc, cô bé không ngủ được, nhớ lại cảnh tượng hồi chiều, cô bé cứ cười mãi không thôi. Cô bé tự hỏi trên đời này sao lại có người ngốc đến thế, cậu ta thậm chì còn không biết nói dối, cậu ta thật thà đến mức còn nhận lỗi thay cho cả Ani và kết cục là phải đi gánh nước cho cô nhi viện vào sáng hôm sau. Một cậu bạn lạ lùng ! Cô bé mỉm cười, chợt thấy Vic hình như cũng chưa ngủ, Ani đưa tay khều:
– Vic, cậu ngủ chưa ?
– Tớ không ngủ được. Tớ thấy nhớ bố tớ, mẹ tớ, nhớ gia đình tớ !
Nhắc đến hai chữ gia đình”, bất giác mắt Ani như muốn nhoè nước, Ani hiểu hiện giờ Vic đang nghĩ gì, vì hai đứa nó giống nhau, không người thân, không gia đình…
– Vic, dậy đi, cẩn thận nếu không các anh chị khác tỉnh dậy đấy, dậy đi rồi tớ bảo cái này !
– Chuyện gì nữa cơ ? – Vic dụi mắt !
– Đi, chúng ta lên gác mái !
– Làm gì ?
– Bí mật !
……………………

Đêm. Bầu trời đầy sao, gió hiu hiu thổi. Ani xoa hai tay vào nhau, cô bé cảm thấy hơi lạnh. Vic ngửa mặt lên bầu trời, hít một hơi thật sâu, cậu bé vươn vai :
– Bí mật của cậu là chuyện này đây hả ?
– Ừ, cậu thấy có đẹp không. Ban đêm nhìn bầu trời đây sao tớ thấy có một cảm giác gì đó rất yên bình
– Đẹp nhưng sao thì nhỏ và chỉ là những vật thể lung linh, huyền ảo, không cảm xúc, không biết buồn, biết vui !
Và Vic chỉ tay lên bầu trời :
– Cậu có thấy mười hai ngôi sao xếp thành hình vòng tròn kia không, trông chúng giống như cây tứ diệp thảo đang toả sáng !
– Tứ diệp thảo ?
– Ừ, đó là một truyền thuyết đẹp, nếu cậu có một trái tim dũng cảm, một tấm lòng yêu thương, có sự tự tin và một chút may mắn thì khi cậu tìm được tứ diệp thảo, khi đó những điều ước mà cậu hằng mơ sẽ thành sự thật.
– Nhưng cậu vừa nói đó là truyền thuyết ?
– Ừ, truyền thuyết chỉ là những điều không có thực, và truyền thuyết sẽ vẫn mãi là truyền thuyết…
– Rồi một ngày tớ sẽ tìm thấy tứ diệp thảo cho cậu xem. Tớ nghe người ta nói trong khu rừng Thiêng đằng kia có một cánh đồng tứ diệp thảo nhưng hình như chưa có ai tìm ra loại cây đó. Tuy vậy tớ vẫn tin rằng một ngày nào đó nhất định tớ sẽ tìm thấy ?
– Cậu tin vào truyền thuyết ?
– Tớ không hề nghĩ nó là truyền thuyết. Người ta nhắc đến nó tức là nó phải có thật, chỉ có điều mọi người đã không đủ kiên nhẫn để có thể tìm được tứ diệp thảo.
– Vậy tớ chúc cậu may mắn, tớ tin vào cậu, tớ tin rằng có một ngày nào đó cậu sẽ tìm thấy nó – cây tứ diệp thảo may mắn.
– Cảm ơn cậu đã tin tớ, thôi, chúng ta đi ngủ đi, mai cậu còn phải đi gánh nước nữa mà !
Ani lén nhìn Vic khi cô bé nhắc đến hai chữ “gánh nước”, lúc đó hai tai Vic chỉ hơi đỏ ửng lên chứ ngoài ra không có biểu hiện gì khác. Có lẽ Vic không giận khi Ani lôi Vic vào chuyện này….
Sáng sớm hôm sau, Ani thức dậy sớm hơn mọi ngày. Cô bé vươn mình ra ngoài cửa sổ, đón lấy những giọt nắng ấm của buổi sớm mai. Và cô bé thấy Vic đang cẩn thận khiêng một xô nước từ cái giếng đào đến thùng chứa nước ở phía nhà kho. Nhưng đột nhiên,chiếc xô nước từ trên tay Vic tuột xuống, nước đổ ra lênh láng, cậu ấy gục xuống đất…. Các sơ chạy đến chỗ Vic và nâng cậu bé dậy, sơ Maria ngồi xuống và bế Vic vào phòng y tế, Ani hoảng hốt lao xuống cầu thang. Cô bé đi nhanh đến nỗi chính bản thân Ani cũng không biết rằng lúc đó mình đang đi như chạy hay thật sự là chạy như bay. Đến trước phòng y tế, mặc dù đã năn nỉ đến khan cổ họng nhưng tuyệt nhiên không một ai cho cô bé vào trong. Thoáng thấy bóng sơ Maria, cô bé chạy ngay đến nắm tay sơ van nài :
– Con xin sơ cho phép con được vào thăm Vic, con muốn biết cậu ấy như thế nào…. Con cầu xin sơ đấy ạ, xin hãy cho phép con vào trong !
– Hiện giờ Vic đang không đượ khoẻ, sơ vẫn chưa biết cậu ấy đang bị bệnh gì, đợi lát nữa bác sĩ Robert đến thì mới biết thông tin chính xác. Thôi, con xuống nhà ăn đi….
Và sơ Maria nhẹ nhàng xoa đầu Ani rồi lặng lẽ bước đi, mặc cho cô bé đang trân trối nhìn theo…Lát sau có tiếng bước chân gấp gáp, tiếng người nói chuyện ồn ào. “ Bác sĩ Robert đến đấy ư ?”- Ani nghĩ thầm. Và ngay trong giây phút ấy, cô bé đã có một quyết định cực kì táo bạo. Thay vì xuống nhà ăn, Ani nhẹ nhàng lẻn ra sau khung cửa sổ của phòng y tế. Nấp sau cửa sổ, từng hơi thở gấp gáp của Ani nghe rõ mồn một, tim cô bé bỗng nhiên đập nhanh hơn và hai bàn tay Ani trở nên lạnh toát.
– Cậu bé bị bệnh gì thế ạ ? – Sơ Rotrin lên tiếng hỏi sau khi bác sĩ Robert đã khám một hồi lâu.
– Căn bệnh này không bình thường đâu, trước đây các cô có thấy cậu bé này có những biểu hiện gì bất thường không ?
– Trước đây thì không nhưng dạo này tôi thấy cậu bé có vẻ mệt mỏi, chúng tôi chỉ nghĩ rằng do tâm lí cậu ấy không tốt nên cũng không chú ý gì thêm. Nhưng thật ra…..- sơ Maria ngập ngừng – cậu bé bị bệnh gì đấy ạ ?
– Cậu ấy bị suy tim !
– Suy tim ? – Sơ Maria thảng thốt lặp lại.
Cả người Ani run lên bần bật, hai tai ù đi, chân như muốn khuỵ xuống. Ani không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. “Suy tim” – tại sao lại như thế. Từ trước đến giờ cậu ấy có sao đâu, cậu ấy vẫn rất bình thường, vẫn lạc quan, vô tư, cậu ấy không hề có dấu hiệu gì của bệnh suy tim cả. Như vậy nghĩa là sao, là sao ???
– Có cách nào chữa trị được không ạ ?
– Cách duy nhất có thể làm bây giờ là phải phẫu thuật ghép tim. Căn bệnh này thực chất rất nguy hiểm, nếu không chữa trị kịp thời, bệnh nhân có thể đột quỵ bất cứ lúc nào…
Giọng bác sĩ Robert cứ nhỏ dần, nhỏ dần. Hai chữ “đột quỵ” như xoắn chặt lấy trái tim của Ani, hai hàng nước mắt nóng hổi chậm rãi rơi trên khuôn mặt cô bé. Ani nghẹn ngào, thổn thức, muốn khóc nhưng lại không thành tiếng….
Trời bắt đầu mưa, cơn mưa cứ rả rích, dai dẳng. Những giọt nước mắt của Ani như hoà cùng với nước mắt của trời… Nóng hổi…. Mặn đắng….
– Cậu có thấy mười hai ngôi sao xếp thành hình vòng tròn kia không, trông chúng giống như cây tứ diệp thảo đang toả sáng !
– Tứ diệp thảo ?
– Ừ, đó là một truyền thuyết đẹp, nếu cậu có một trái tim dũng cảm, một tấm lòng yêu thương, có sự tự tin và một chút may mắn thì khi cậu tìm được tứ diệp thảo, khi đó những điều ước mà cậu hằng mơ sẽ thành sự thật.
Ani giật mình thức giấc, thì ra chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao đôi mắt cô bé lại nhoè nước. Ngoài trời, mưa vẫn rả rích rơi. Ani nhìn lên bầu trời, không trăng, không sao… Đột nhiên, cô bé muốn tìm cây tứ diệp thảo toả sáng hôm nào, nhưng bầu trời chỉ đầy mây, và mưa vẫn rơi…
– Tứ diệp thảo…., những ước mơ…., đúng rồi, khu rừng Thiêng – Ani như muốn reo lên trong đêm tối – Nhất định tứ diệp thảo có thể giúp mình thực hiện được ước nguyện đó, nhưng từ trước đến nay chưa ai dám vào khu rừng này, nhưng mình tin, mình tin rằng Tứ diệp thảo là có thực. Tứ diệp thảo….
…………………….

Sáng sớm hôm sau, khi sương vẫn còn phủ là là mặt đất, Ani đã cẩn thận gói đồ ra đi. Cô bé chỉ để lại một mẩu giấy nhỏ cho mọi người biết rằng mình đi tìm tứ diệp thảo. Xong đâu vào đây, cô bé lẳng lặng rảo bước vào khu rừng Thiêng, để lại những nỗi buồn, những niềm vui, để lại cả Vic… để đi tìm nguồn hi vọng cuối cùng…
Theo như truyền thuyết được ghi trong một cuốn sách mà Ani đã được đọc từ rất lâu rồi, thì muốn tìm được cánh đồng cỏ bốn lá, trước tiên phải đi một quãng đường dài để đến một con suối nhỏ, rồi tìm gốc cây đại thụ mọc giữa rừng, sau đó từ gốc cây đại thụ, ta sẽ sang phải một trăm bước, tiến một trăm bước, rồi qua trái một trăm bước, và đó sẽ là lúc cánh đồng tứ diệp thảo bạt ngàn hiện ra… Ani chậm rãi tiến sâu vào rừng, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm :
– Cây đại thụ, ta phải tìm ra gốc cây đại thụ…
Mặt trời dần dần lên đến đỉnh đầu, mồ hôi Ani chảy dài, nhỏ giọt ướt đầm vai áo. Ani đưa tay dụi mắt, cô bé tự hỏi :
– Sao lại thế được, đi từ nãy đến giờ thì phải đến được con suối ghi trong sách rồi chứ nhỉ, sao lạ vậy, lạ quá ???
Ani ngồi phịch xuống một tảng đá nhỏ, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, Ani ngước nhìn bầu trời, ngước nhìn ánh nắng chói chang. Cô bé thở hổn hển, mồ hôi vẫn thi nhau vã ra, chân tay chưa bị làm sao nhưng hình như đã nghe hơi mỏi. Cô bé đưa tay vào ba lô và lấy ra một chai nước suối rồi nốc một hơi dài. Bỗng nhiên, Ani nghe có tiếng gì như tiếng nước chảy róc rách. Chỉ có vậy mà Ani như bắn lên khỏi tảng đá, cô bé reo lên vui mừng :
– Có nước, nước chảy rồi, vậy là con suối đó nhất định phải ở gần đây. Để xem nào…. hướng Đông, là hướng Đông !
Rồi cô bé đứng dậy xốc ba lô, tiếp tục đi về hướng Đông, nơi cô bé nghe thấy tiếng nước chảy. Đúng là có suối thật, chỉ cách đó có hai dặm là một con suối nhỏ, hai bên bờ là những bông lan chuông nhỏ xíu, trắng muốt.
– Đẹp quá, đẹp quá, là hoa đại diện cho tháng sinh của mình, và cả của Vic !
Cô bé đến bên bờ suối, vục tay xuống làn nước và nhỏ lên bông lan chuông. Ani thì thầm :
– Cứ mãi mãi đẹp như thế này, hoa nhé !
Ani mỉm cười, một nụ cười trong sáng và nhẹ như nắng mai. Rồi Ani tiếp tục  đi, tiếp tục hành trình tìm Tứ diệp thảo. Đi xuyên qua đám cây rậm rạp, chợt Ani la lên :
– Á, đau quá !
Một cánh tay cô bé đã bị gai rừng cào xước và đang rớm máu. Cô bé ngồi thụp xuống, rút ra trong ba lô một miếng vải trắng, nhanh chóng băng kín vết thương…
– May đây chỉ là vết thương nhẹ, chứ nặng là xem như xong rồi, mà sao cây chỗ này rậm rạp quá vậy, đi mãi mà chẳng thấy đường ra ?
Ani đưa tay gạt đám lá cây loà xoà sang một bên, rồi cô bé tự động viên chính mình :
– Cố lên Ani ạ, vì mày, vì Vic, hãy dũng cảm lên, mạnh mẽ lên !!!
Và cô bé tiếp tục bước đi… Qua được dám cây cối chằng chịt, Ani mừng như muốn hét lên. Nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, Ani ngước lên và tim cô bé như muốn vỡ tung ra :
– Cái gì thế này, một mỏm đá ?!
Gọi là mỏm đá cho an ủi tinh thần chứ thực chất thì nó cao ngút trời, không thua ngọn núi là bao. Ani há hốc mồm, rõ ràng là điều này không hề có trong sách, hay là cô bé đọc sai nhỉ ? Không, đúng mà, vào rừng, đi đến con suối, rồi đến rừng cây, nhưng sao lại không có vật thể lạ này ở trong đó, Ani nhầm đường rồi chăng ? Nhưng rồi Ani cũng nhanh chóng ngậm được cái mệng đang há hốc ra, thu lại đôi mắt đang mở to :
– Mặc kệ, nó muốn mình leo thì mình cứ leo, việc gì phải sợ !
Rồi cô bé mon men lại gần mỏm đá và tìm kế trèo lên. Đặt một tay lên mỏm đá, đến tay kia, rồi một chân, rồi hai chân, nhưng sao mà khó quá. Ani ngã lăn kềnh ra đất. Cô bé đứng dậy phủi lại quần áo, lắc lắc đầu :
– Lên không được, xuống không được, vậy sao đi ?!
Nhưng rồi một ý tưởng chợt loé lên trong đầu Ani, cô bé cúi xuống mở đôi giày thể thao đang mang ở chân và cho vào ba lô. Xong, Ani đứng dậy, phủi phủi tay. Không chịu bỏ cuộc, Ani lại tiếp tục trèo lên. Lần này thì được thật. Ani bắt đầu đặt được một tay, hai tay, rồi một chân, hai chân mà vẫn không sao hết, khi đã an toàn, Ani bắt đầu trèo lên. Cô bé leo lên một cách thận trọng và chậm chạp cứ như… một con rùa. Và con rùa Ani vẫn cứ cẩn thận leo, trong khi miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm để động viên bản thân :
– Cố lên, gần tới, gần tới rồi, một chút nữa thôi !
….Mặt trời đang dần dần hạ xuống nhưng vẫn cố ban phát những hạt nắng yếu ớt cuối cùng cho thế gian. Kết quả là Ani cũng xuống đến nơi, nhưng thật không may, trong quá trình leo xuống, cô bé đã gặp một htương tích nhỏ, à không, phải là thương tích lớn mới đúng. Một vết rách rộng ở gót chân. Đau muốn chảy nước mắt nhưng Ani vẫn cố chịu đựng để có thể leo xuống dưới an toàn.
Xuống đến nơi, Ani ngồi bệt xuống đất, cô bé ôm lấy gót chân, hét lên giữa rừng :
– Ôi trời đất ơi, đau quá, mình chết mất !
Đau thì có đau nhưng trước tiên là phải kịp thời sơ cứu, nếu có chuyện gì thì đợi đến khi về đến cô nhi viện sẽ tính tiếp. Cô bé lấy gạc băng trắng cả gót chân. Rồi Ani chập chững đứng dậy nhìn quanh. Màn đêm đã buông xuống, đâu đó còn vang lên tiếng cú kêu thật thê lương. Ani nheo mắt :
– Thế này là thảm rồi, trời tối như vậy mình có muốn đi tiếp cũng không được, thôi,đành ngủ lại ở đây vậy !
Rồi cô bé lôi ra trong túi chiếc tui ngủ, trải bung ra, rồi còn có cả chăn, cả mền, chu đáo không thua gì ở nhà…
………………………………..

Trong khi đó, ở cô nhi viện, mọi người đang nháo nhào khi nghe tin Ani mất tích. Sơ Rotrin cầm mảnh giấy nhắn mà Ani để lại, lẩm nhẩm đọc rồi chép miệng :
– Con bé này khờ quá, chưa ai tìm ra tứ diệp thảo thì làm sao nó tìm được chứ. Vic lại trong tình trạng thế này mà con bé bỏ đi, thật là….
Ở phòng y tế, Vic vẫn còn đang thiêm thiếp. Và cậu đâu hay, cô bạn nhỏ của cậu đang từng bước, từng bước đi tìm mạng sống cho cậu.
…………………

Sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua kẽ lá và rọi thẳng vào mặt Ani. Cô bé giật mình thức giấc. Ani ngồi dậy nhưng rồi lại khuỵ xuống. Sao thế nhỉ, sao lại thấy choáng. Ani đưa tay sờ lên trán :
– Thôi chết rồi, mình sốt rồi, chắc tại sương đêm đây mà !
Đã vậy vết thương ở chân ngày hôm qua bây giờ đã sưng lên và nhức kinh khủng. Ani cố gắng gượng dậy. Cô bé dọn dẹp đống chăn mền, túi ngủ của mình, nhét hết vào ba lô rồi lấy nước rửa mặt. Tuy mệt nhưng cô bé vẫn cố gắng đi và nhất quyết không chịu bỏ cuộc. Mặc dù Ani cho rằng bản thân mình chỉ bị cảm nhẹ vì sương đêm nhưng hình như linh tính cô bé mách bảo rằng đã có chuyện không hay xảy ra trong cơ thể mình…
Xỏ chân vào đôi giảy thể thao bẹp dúm, Ani lê từng bước nặng nhọc và chậm chạp bước đi.
– Giờ chỉ còn mỗi một việc là đi tìm gốc cây đại thụ mà thôi. Cố lên Ani, mệt cỡ nào cũng không sợ !
Và Ani lại tiếp tục bước. Có đôi khi cô bé cảm thấy quá mệt mỏi, đôi chân đã sưng tấy, mình lại sốt, tay thì bị xây xát, Ani như muốn bỏ cuộc, nhưng rồi Ani nhìn thấy hình ảnh Vic đang nằm trên giường bệnh và có thể ra đi bất cứ lúc nào, cô bé như được tiếp thêm sức mạnh, thêm nghị lực và niềm tin, tiếp tục đi tìm một truyền thuyết không có thực.
Nhưng hình như cơ thể Ani không để cho cô bé được yên. Thân nhiệt Ani càng ngày càng tăng cao, đôi chân càng lúc càng thêm nhức. Cứ chốc chốc, Ani lại phải ngồi xuống uống thêm nước, đưa tay lên trán lau đi những giọt mồ hôi nhưng rồi Ani vẫn cứ đi, mặc dù chậm, dù lâu nhung nhất định Ani phải đến được cái đích mà cô bé đã đặt ra cho mình.
Và rồi điều kì diệu đã xảy ra.
Cô bé đã đến được gốc cây đại thụ.
Đó là một cây chò nâu tán sum xuê, gốc to đến nỗi cả chục người chưa chắc ôm nổi. Ani mừng đến rơi nước mắt, cô bé quên cả mệt, quên cả đôi chân đau, Ani tháo ba lô, chạy đến chỗ gốc cây chò đại thụ. Cô bé mỉm cười và nói trong tiếng thở dồn :
– Cuối cùng tôi cũng đã tìm ra, tôi tìm ra rồi, tìm ra thật rồi !!!
Rồi Ani đến bên gốc cây, thận trọng đếm từng bước chân một.
Qua phải một trăm bước…..
Một…
Hai…
Ba…
…..
Chín mươi chín….
Một trăm….
Tiến một trăm bước…
Một…
Hai…
……
Chín mươi chín….
Một trăm…..
Đến lần thứ ba thì Ani muốn nhắm mắt lại mà bước, cô bé muốn đếm những bước đi bằng chính tâm hồn mình và hơn tất cả, Ani muốn khi mở mắt, cánh đồng tứ diệp thảo sẽ hiện ra một cách thần kì và rực rỡ.
Ani nhắm mắt lại và bắt đầu bước sang trái…
Một…
Hai…
Ba…
………
Chín mươi chín….
Và… một trăm…..
Ani từ từ mở mắt. Nhưng cô bé thật sự đã không tin, hay là không muốn tin. Trước mắt cô bé lúc này không hề có một cánh đồng tứ diệp thảo nào cả, tất cả chỉ là một mảnh đất khô cằn, lạnh lẽo, đến cả cỏ dại cũng không mọc lên nổi. Ani đưa tay dụi mắt, đây là sự thật hay chỉ là giấc mơ ?
Ani dụi đến đỏ hoe cả mắt nhưng sự thật thì vẫn chỉ là sự thật, mẩnh đất vẫn thế, vẫn lạnh lẽo, lặng im…
Ai quỳ thụp xuống một cách tuyệt vọng rồi cô bé gào lên nức nở :
– Không thể như thế, không thể nào, lẽ nào tứ diệp thảo không có thực, lẽ nào, lẽ nào tứ diệp thảo chỉ là một cây cỏ dại chỉ có trong tiềm thức, trong trí tưởng tượng của mọi người. Tôi bị gạt thật rồi ư, tôi đã ngây thư quá ư, không thể nào, không thể nào… ???????
Từng giọt nước mắt nối tiếp nhau chảy dài trên gương mặt của Ani, hoà lẫn với máu, với những giọt mồ hôi, với niềm tin, với hy vọng và cả sự thất vọng tột cùng. Bây giờ Ani chỉ muốn tự trách bản thân mình tại sao lại quá cả tin, tại sao lại muốn đi theo một truyền thuyết nhảm nhí và vô bổ mà một ai đó đã đặt ra, tại sao lại không ở lại cô nhi viện và cùng trải qua những ngày tháng khó khăn này với Vic. Tại sao, tại sao ????
Nhưng điều kì diệu rồi cũng sẽ xảy ra.
Đó chính là lúc này, khi những giọt nước mắt của Ani rơi xuống và thẩm vào đất, thì ở đấy, những cây tứ diệp thảo bắt đầu cựa mình mọc lên. Ban đầu chỉ là một cây, nhưng rồi hai, ba bốn cây, rồi cả một cánh đồng hiện lên chỉ trong chớp mắt. Nhưng thật sự thì tất cả mọi người không ai biết rằng tứ diệp thảo chỉ mọc lên nhờ những giọt nước mắt của tình yêu thương. Và trong số đó hẳn là cũng có Ani…
……………

Vic giật mình tỉnh giấc trong đêm. Cậu bé nhìn sang giường bên cạnh, cậu thấy Ani đang thiêm thiếp ngủ, trông cô bé lúc này hiền dịu như một thiên thần. Vic bàng hoàng nhơ lại những lời nói mà bác sĩ Robert đã nói về Ani lúc chiều :
– Tôi thật sự không tin nổi tại sao cô bé lại có thể làm được việc này, cô bé đã bị nhiễm trùng máu do vết thương ở chân quá
ặng. Trong trường hợp cơn sốt kéo dài hơn bốn mươi tám tiếng đồng hồ thì thực chất ở bệnh nhân bình thường có lẽ họ sẽ tử vong. Nhưng điều kì lạ là tại sao khi đó đã là năm mươi hai tiếng đồng hồ mà cô bé vẫn về đến được đây, thật không thể lý giải nổi… Nhưng, tôi e rằng, cô bé sẽ không thể qua nổi sáng ngày mai,bệnh tình cô bé đã nặng lắm rồi….
Vic lặng lẽ nhìn Ani. Chẳng lẽ cậu ấy chỉ còn được ở đây đến ngày mai thôi sau ? Tại sao số phận lại cho phép Vic được sống, cho phép cậu được ghép tim nhưng Ani thì không, tại sao cô bé lại chết ? Vic cố nén lại nhưng giọt nước mắt, cố nén lại nỗi đau, nỗi mất mát trong lòng nhưng cậu không thể, nỗi đau trong tim cậu giờ đây đã quá lớn.
Và Vic bật khóc.
Trong đêm tối, từng tiếng nấc nghẹn ngào của Vic chậm rãi vang lên. Cậu cố gắng ngậm chặt chiếc chăn trong miệng để không một ai biết rằng cậu đang đau đớn tột cùng. Đôi vai nhỏ bé của cậu khẽ rung, nước mắt cậu chan hoà ở cằm, ở cổ…
Nhưng rồi nước mắt sẽ khô…
Vào giờ phút này, thật sự tâm trạng Vic đang rối bời, chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi, người bạn mà cậu yêu quý nhất sẽ rời bỏ cậu và ra đi mãi mãi. Cậu sẽ làm gì, làm gì đây ? Và rồi Vic nhìn thấy nhánh tứ diệp thảo mà Ani đã mang về. Bây giờ Vic đã thật sự biết cậu bé phải làm gì. Cậu nhẹ nhàng nâng nhánh tứ diệp thảo lên, cẩn thận đặt lên một tờ giấy trắng và bắt đầu cặm cụi vẽ…
Sáng hôm sau, khi mọi người vừa thấy Ani bắt đầu có dấu hiệu không ổn, các sơ đã vội vàng chạy đến bên. Mắt ai nấy đều đỏ hoe, nhưng không ai có thể khóc được thành tiếng. Ani chỉ mỉm cười nhìn họ và nói bằng giọng yếu ớt :
– Con không sao đâu, mọi người đừng lo. Chẳng phải các sơ đã dạy con rằng con người ai chẳng có lúc chết, chỉ có điều con ra đi hơi sớm thôi. Mà Vic sao rồi ạ ?
Sơ Maria trả lời Ani trong tiếng nấc nghẹn ngào :
– Đã tìm được người ghép tim phù hợp rồi, con yên tâm đi !
Ani lẩm bẩm :
– Vậy là Vic sống rồi, cậu ấy sống rồi !
Chợt có một giọng nói nhỏ nhẹ, trầm ấm từ phía sau vang lên. Là Vic. Cậu bé đã dậy và rời khỏi giường từ lúc nào. Vic nhìn Ani. Cậu không khóc. Vic nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Ani, rồi ấn vào đó một tờ giấy trắng, trên đó có vẽ một nhánh tứ diệp thảo màu xanh lá bên cạnh một nhánh tứ diệp thảo thật.
Ani nhìn bức tranh rồi hỏi Vic :
– Cậu tặng mình thật đấy ư ?
– Ừ, cậu cầm lấy đi. Có nó thì khi lên đến thiên đàng, cậu sẽ không thấy cô đơn nữa vì sẽ luôn có tớ bên cạnh, chịu không ?
Ani cười và cô bé gật đầu, lại một nụ cười thiên thần.
Rồi cô bé nhìn mọi người, nhìn Vic, nhìn bức tranh có nhánh tứ diệp thảo.
Một giọt nước nhỏ từ khoé mắt Ani rơi xuống.
Đôi mắt Ani từ từ khép lại….
Mãi mãi…

Đà Nẵng, ngày 23 tháng 10 năm 2008
             Đinh Quỳnh Anh