Chú mèo bất hạnh
Lượt xem:
Tôi là một chú mèo. Một chú mèo bất hạnh. Tại sao sự khốn khổ lại cứ đeo bám tôi. Ngay từ lúc chào đời, tôi đã phải mở mắt dưới một cây đại thụ trong một chiếc hộp nhỏ bé. Xung quanh tôi là những người anh em của tôi. Song tôi vẫn không tìm thấy mẹ đâu. Không có hơi ấm mà chỉ có giá rét trong khung cảnh trời mưa bao trùm lấy tôi. Tôi thèm sữa, thèm được hơi ấm của mẹ lan tỏa trong người. Có lẻ người chủ của mẹ đã chia ly hai mẹ con chúng tôi, phải chăng vì lý do nào đó. Trời về đêm, gió rít từng hồi, trời lạnh, cái lạnh thấu xương, tôi và anh em tôi phải nhờ những chiếc lá vô tình rời vào để sưởi ấm. Tôi nhìn bầu trời. Trời như được những vì sao lấp lánh đang chiếu muốn ánh vàng, tỏa sáng cho trần gian. Kiêu hãnh giữa bầu trời, ông Mặt Trăng huy hoàng hiện ra. Ôi! Trăng đẹp quá! Trăng tròn và tỏa sáng thật rực rỡ. Kìa chú cuội đang thẫn thờ nhìn cây đa. Trời về đêm thật yên tĩnh. Không khí trở nên thật trầm lặng. Chúng tôi chìm sâu vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, cái hộp đựng chúng tôi được đặt trước một căn nhà. Tiếng chuông reo. Có lẽ ai đã thấy và đặt chúng tôi trước căn nhà này. Không khí thật tĩnh mịch. Có tiếng bước chân rồi tiếng lạch cạch của cái cửa đã cũ nát. Một ông già, chắc có lẽ đã gần bảy mươi tuổi, nhìn chúng tôi với nụ cười thật đôn hậu. Mái tóc muối tiêu của ông thật hợp với khuôn mặt phúc hậu. Đôi mắt ông long lanh nhìn chúng tôi trìu mến. Ông cuối khom người về phía chúng tôi khẽ nói: “Ôi! Các chú mèo đáng yêu lại đây với ông nào.” Ông nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm từng người. Đôi môi ông mỉm cười, nụ cười thật thân thiện. Vậy là loại mèo chúng tôi đã mang lại nụ cười cho loài người mà đối với chúng tôi đó là một sứ mệnh thật thiêng liêng. Ông đem chúng tôi vào nhà, lấy khăn lau khô từng đứa chúng tôi. Với ai ông cũng ân cần thật là thích. Đêm hôm ấy chúng tôi được nằm cạnh lò sưởi, bên cạnh một bát sữa to mà ông dành cho chúng tôi. Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Nó không chời đợi bất cứ ai. Từng ngày trôi qua, với đồng lương trợ cấp ít ỏi của ông thì làm sao có thể nuôi nổi chúng tôi được. Nếu cố giữ đàn mèo này thì chẳng mấy chốc ông phải bán tài sản để nuôi chúng tôi mà thôi. Một hôm chúng tôi đang vui đùa với quả banh len mà ông vừa mới mua. Ông nhẹ nhàng đến bên, tay ông vẫn âu yếm ôm chúng tôi vào lòng như ngày nào. Hơi ấm từ ông lan tỏa, tuy không ấm bằng hơi của mẹ nhưng cũng đã phần nào mang đến tình thương cho đàn mèo bất hạnh này. Ông khẽ nói với chúng tôi, giọng ông vẫn dạt dào tình yêu thương: “Các bạn mèo yêu quý của ta. Có lẽ cuộc đời thật đáng buồn. Ta vừa tìm được niềm vui cho mình nhưng bây giờ cũng phải rời xa niềm vui đó. Mèo ạ! Với đồng lương ít ỏi của ta thì làm sao có thể nuôi tụi bay được.” Ông nhấn mạnh. Rồi nói tiếp, nước mắt ông bắt đầu rơi: “Thôi hay là anh em tụi bay xa nhau để mà sống đi.” Ông ôm chúng tôi vào lòng rồi đặt nhanh chúng tôi xuống. Mắt ông cay xè, chúng tôi vẫn cứ hồn nhiên vui chơi mà không biết rằng anh em chúng tôi sắp phải mỗi người một nơi. Cuộc đời thật bất hạnh. Tại sao đàn mèo con bất hạnh này lại cữ mãi bất hạnh thế. Thế rồi chúng tôi phải bắt đầu một cuộc sống tự lập. Chúng tôi có năm anh em nên việc tìm chủ mới quả thật lớn lao. Và rồi, tôi được gửi cho một người họa sĩ.
Có lẽ, cuộc sống đang nở hoa trước mắt tôi. Cứ tưởng người chủ mới này cũng sẽ yêu thương, chăm sóc tôi như vị ân nhân đầu đời của tôi. Nào có ai ngờ rằng ông ta là một người sáng tác điên cuồng, ông ta ném phăng tờ giấy vào mặt tôi mỗi khi ông ta vẽ xấu, vẽ hỏng. Khắp người tôi đầymàu sắc do những bức tranh gây nên. Những màu sắc ấy đã dần che mất bộ lông của một con mèo mới lớn. Điều đó chưa hẳn là nỗi buồn của tôi, mỗi khi có chuyện buồn bực, ông ta luôn xem tôi là cái gai trong mắt, luôn tìm mọi cách hành hạ tôi. Có lúc không được ăn hay những lúc không được uống sữa dù chỉ là một ngụm. Sự đói khát đã che mất lý trí của tôi mà người chủ cũ đã dạy bảo. Một hôm, tôi nhìn ly sữa trên bàn cộng với mùi cá nướng thơm phức, ruột gan tôi như cào xé. Đã hai ngày tôi không ăn uống chỉ vì ông ta đang mải mê điên cuồng với những bức tranh. Tôi đã nhìn bàn ăn rồi nghĩ cách trèo lên nó. Băn khoăn một lúc, tôi nhìn thấy chiếc ghế độc nhất giữa bàn. Bằng tất cả hơi sức còn lại, tôi cố nhảy lên cái ghế rồi đến cái bàn, mọi việc trở nên thật dễ dàng vì tôi đã lớn. Hương của cá làm tôi ngây ngất. Tôi bắt đầu đánh chén. Một con…hai con…rồi ba. Dĩa hết veo, ly sữa cũng đã cạn dần. Lúc tôi no căng cũng là lúc người chủ của tôi bước vào. Ông ta nhìn tôi với cặp mắt thật dễ sợ. Nhanh như cắt, tôi tuột xuống đất và bắt đầu trốn. Ông ta cố đuổi theo và trên tay vẫn là chiếc roi mây đáng sợ. Và, tôi đã bị đánh, khắp người tôi ê ẩm. Bữa ăn không làm tôi lại sức. Có lẽ, cuộc rượt đuổi đã làm tôi tiêu hao nhiều năng lượng. Tôi thu mình vào một góc tối – nơi một con mèo đen như tôi có thể ở.
Sáng hôm sau, ông mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp lên vạn vật, tôi phải đối mặt với một cái bụng đói. Tôi lang thang khắp khu vườn mong tìm được quả ngọt hay một con chuột nào đó. Chợt tôi nghe tiếng xình xịch của một chiếc xe máy nào đó. Một người đàn ông khệnh khạng bước vào, mặt ông ta đỏ au. Tôi nhìn ông ta và rồi lão đã đá cho tôi một cú, một cú chí tử, vết thương này lại còn tiếp nối vết thương cũ khiến tôi gắng dậy cũng không được. Tôi nằm ra đấy.
Một lúc sau, sau một hồi nói chuyện, ông ta bước ra và ôm lấy tôi về phía cái giỏ được gắn trên xe. Tưởng chừng thoát khỏi ông họa sĩ này đời tôi sẽ tốt lên. Nhưng không, ông khách kia là chủ của một quán chuyên bán mèo. Ông ta chuyên mua những con mèo, rồi bán lại với giá lời hoặc làm thịt.
Và rồi tôi được đem về một cái trại nuôi mèo. Ở đây tôi cũng thấy có nhiều cô, chú mèo được đem về. Nào là chú Mèo Miu thật xinh hay cô Mèo Tam Thể đáng yêu. Cũng như có những chú mèo tròn xoay hay những chú mèo ốm yếu. Hằng ngày, từng đoàn người vẫn tấp nập đến đây để xem hoặc để mua nguồn vui cho họ, trên tay có bế một chú mèo. Người bạn của tôi, chú mèo tam thể đã được bán. “Không biết chú ta đang sống ở một nơi như thế nào nhi?” – Tôi thầm hỏi. Bất chợt, tôi nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe, lim dim nhìn tôi và rồi sinh vật ấy chỉ tay vào mặt tôi và nói với người đàn ông đã mua tôi: “Cháu lấy con mèo này”. Thì ra tôi đã được bán. Mặc dù không còn mập mạp nhưng trông tôi vẫn còn đỏm dáng với bộ lông đen tuyền, mượt mà với đốm trắng ở trên đầu, nom thật ngộ. Rồi chú bé ấy bế tôi, nâng niu tôi trên tay như ông tôi từng làm, tôi như nhận được tình yêu thương mà đã đánh mất từ lâu. Bao kỉ niệm hiện về trong tâm trí tôi. Về đến nhà – nơi chú bé đã mua tôi ở, nó thật lộng lẫy, khác xa với căn nhà tồi tàn của ông. Nó to, huy hoàng và rộng đến nỗi tôi thấy mình thật nhỏ bé trong căn nhà ấy. Và kể từ hôm ấy, tôi là thành viên của gia đình này. Tưởng số phận đã hết đen dủi, nào ngờ cậu bé ấy là một người dễ cáu gắt và đầy nóng tính. Cậu ta có thể ném bất cứ thứ gì cậu ta vơ được vào mặt tôi. Khắp mặt tôi chỉ là sự đau nhói do cậu ta gây nên. Ngày này sang ngày nọ, cậu ta vẫn cứ hành hạ tôi với cái thú tiêu khiển là ném thức ăn vào mặt tôi. Khắp người tôi chỉ đầy sự hôi thối của những món ăn đã bị bỏ. Có hôm, cậu ta ném phăng vào mặt tôi bát cơm còn đang nghi ngút. Một phần vì đói, một phần vì rát khiến người tôi đỏ ửng. Chán nản với cuộc đời, tôi bỏ đi. Tôi lang thang hết khu phố này đến khu phố khác. Tới đâu họ cũng chỉ cho tôi là vận rủi và xua đuổi tôi. Lạnh và đói đã khiến tôi thay đổi. Từ thân hình mập mạp, người tôi trở nên thật héo hon. Vào những đêm giá lạnh, tôi phải chui vào những cái hang mà tôi không biết từ đâu mà có. Thức ăn của tôi là những thứ bỏ mứa của con người hay những con chuột. Những mẩu xương vụn của những con cá đã được đánh chén.
Tại sao cuộc đời tôi lại đầy những sự bất hạnh như thế?
Và rồi, vận may đã mỉm cười với tôi. Cái ngày hôm ấy, vào một buổi chiều giá rét, mưa bay phấp phới, lúc màn đêm buông xuống và xua tan mọi sự ấm áp của một ngày nắng. Cũng như mọi ngày, tôi đang lang thang trên con đường vắng vẻ. Không một bóng người hay chỉ là sự vội vã xuất hiện trên khuôn mặt của bao người bộ hạnh. Tôi rảo bước trên đường, cái đói đã làm tôi khụy xuống. Tôi liền ghé tạm và đánh giấc ở một căn nhà đang ánh lửa, trông thật ấm áp. Nằm ngoài hiên, tôi kêu “hư…hử…” từng hồi. Rồi lấy tấm chùi quấn chặt vào mình, cái thân xác ốm yếu. Tôi chợt thiếp đi từ lúc nào không hay. Bất chợt, tôi có cảm chừng như ai đó đang bế tôi trên tay, lại được nghe hơi ấm của loài người. Vì đau, đói của những buổi chiều kiếm ăn. Tôi đã kiệt sức nên cũng chẳng buồn mở mắt. Tôi ngủ. Giấc ngủ của một con mèo.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đang làm ấm khuôn mặt của tôi thì lúc đó tôi choàng tỉnh giấc. Quanh tôi có biết bao nhiêu người. Nào là cô bé đang đội chiếc mũ len đang nhìn chằm chằm vào cái điểm trắng trên đầu tôi hay cậu bé đang mặc chiếc áo ca-rô, nom thật ngộ. Chợt cậu ta chỉ thẳng vào mặt tôi và nói: “Chà! Một con mèo đen đẹp tuyệt!” Toan định ôm thì có giọng người phụ nữ chợt nhắc: “Bin à, hãy để cho con mèo này nằm nghỉ lại sức đã!” “Ôi! Tiếng nói thật ngọt ngào.” Một lúc sau, bà ấy mang cho tôi một cốc sữa thật to, to đến nỗi tôi chưa từng thấy. Ôi! Sao sữa lại ngọt và thơm thế! Chắc có lẽ sau nhiều ngày dầm mưa dãi nắng, tôi đã kiệt sức nên trông cái gì cũng to cũng là chuyện thường thôi!
Cứ tưởng những con người ở đây sẽ tàn sát tôi, nhưng không. Họ là một gia đình thật tuyệt. Không giàu như gia đình cậu bé kia, không bừa bãi và lộn xộn như nhà ông họa sĩ. Đây là một căn nhà thật đẹp và ấm cúng, luôn chan chứa tình yêu thương dành cho nhau, cho động vật. Ở đây, tôi gặp thật nhiều người bạn: chú chó nâu, chú vịt xiêm lắm lời, chú chuột hamster đáng yêu và chú chim chích chòe lúc nào cũng thánh thót tiếng ca cho loài người. Và, tôi đã bắt gặp một chú mèo đen to, tròn, gương mặt rạng rỡ hân hoan chào đón, nom thật hạnh phúc, vui tươi. Ấy chính là tôi.
Võ Phượng Minh (8/5)