CHO NHỮNG HỌC SINH CUỐI CẤP

Lượt xem:

Đọc bài viết

Các con yêu quý!
Cô không có may mắn được trực tiếp dạy các con những ngày qua. Công việc của một HT nhà trường, của một người quản lý buộc cô phải chấp nhận thiệt thòi, như thể việc cô không có những học trò của riêng mình, không được buồn vui cùng các con những giờ đến lớp, không ăn cùng, ngủ cùng các con trong ngày hội trại thắm thiết tình thầy trò …Nhưng cô yêu thương các con như hết thảy những thầy cô giáo có mặt ở đây vậy, và cô lo nỗi lo của tất cả những thầy cô giáo của con cộng lại
Cô chợt nhớ về dòng chữ của thầy chủ nhiệm, cũng là thầy giáo dạy Văn năm xưa đã viết vào cuốn sách thầy tặng khi chia tay cô học trò 28 năm về trước ” ‘Thôi chia tay nhé người học trò tâm đắc – niềm kiêu hãnh và nỗi day dứt của thầy”
Mang theo nỗi niềm của người thầy mà mình vô cùng kính trọng và yêu mến, cô đã trở thành cô giáo, và suốt một đời đi dạy, cô đã gặp bao thế hệ học trò, đã từng kiêu hãnh vì được làm thầy của những học trò tài năng, chăm ngoan, nhiều nghị lực và ý chí, nhưng cũng như thầy mình, cô vẫn không nguôi ngoai nỗi niềm day dứt, vì cảm thấy mình vẫn chưa làm được nhiều hơn cho các con, như những gì mình mong muốn, mình kì vọng…
Tối hôm nay, giữa sân trường thân thuộc và gần gũi yêu thương này, một buổi Lễ đặc biệt được tổ chức – Lễ Tri ân và Trưởng thành – dành cho 285 học sinh khóa 2012-2016. Điều cô mong muốn nhất, là các con hãy hiểu thật đầy đủ ý nghĩa của 4 tiếng: TRI ÂN – TRƯỞNG THÀNH. Và hãy lắng lòng mình để thấu cảm những gì mà trong tối nay, thầy cô, cha mẹ sẽ dành cho các con.
Vốn dĩ, lời cảm ơn không phải bao giờ cũng được nói ra. Hàm ơn một ai đó thì có muôn cách tỏ bày. Nhưng cũng cần lắm, những niềm biết ơn được diễn tả thành lời. Buổi lễ này là cơ hội để các con làm việc đó, dù không dễ dàng gì…
Các con à. Lời cám ơn thứ nhất, hãy dành cho những bậc sinh thành!
Cô nhớ, 4 năm trước, khi các con tham gia kì thi tuyển vào NK, 1 kì thi khắc nghiệt, chính những ông bố bà mẹ có mặt hoặc không thể có mặt trong đêm nay, đã từng đứng ở ngoài cánh cổng kia, dõi mắt vào trong các phòng thi suốt cả hơn giờ đồng hồ, bất chấp trời nắng như đổ lửa…Cảnh tượng đó thật cảm động biết bao! Rồi ròng rã những tháng ngày chở con đi, đón con về, dù mưa dù nắng, nếu mồ hôi có thể đo đếm được, thì cô không biết phải tính bằng đơn vị gì…
Tối hôm nay, họ có mặt ở đây, hạnh phúc, để chứng kiến các con trưởng thành, bước vào một chặng đường mới của cuộc đời…
Vì các con, họ không bao giờ biết thế nào là “ bỏ cuộc”
Lời cám ơn dành cho họ, các con hãy nói bằng cả trái tim mình
Không chỉ bây giờ
Không chỉ hôm nay!

Cô biết, trong những chiếc hôp bí mật kia, có những dòng cảm xúc chân thành được viết ra. Sẽ rất nhiều người không được nhắc tên…Điều đó cũng bình thường thôi. Bởi mỗi ngày thầm lặng, các thầy cô, các bác, các chú các cô đều đang làm việc, không đòi hỏi được ghi công, không mong phải có sự đáp đền. Nhưng cô muốn nói với các con rằng, 4 năm qua các con đã có những tháng ngày tươi đẹp ở chính nơi này, thì đừng bao giờ bước chân ra đi mà không nghĩ về những người ở lại…
Nên các con nhớ nhé, Lời cám ơn thứ Hai, lời tri ân sâu sắc, hãy dành cho thầy cô và những người đã tận tụy vì các con suốt những tháng năm qua. Những chuyến đò ngang, ẩn dụ ấy đâu có gì là xa lạ, bởi nó diễn tả thật đúng tâm trạng của những người thầy khi lần lượt chia tay với những khách sang sông, lặng lẽ thầm mong họ sẽ tiếp tục hành trình với nhiều thành công nối tiếp

Có một câu chuyện nhỏ, cô nghĩ các con cũng đã từng nghe, rằng có 1 cậu bé nọ vốn ngỗ nghịch thường bị me la mắng. Một ngày nọ, giận mẹ, cậu đã chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm, lấy hết sức cậu hét lớn: tôi ghét người. Tiếng vọng lại từ khu rừng: “Tôi ghét người” làm cậu bé sửng sốt, kinh ngạc, hoảng sợ, cậu lao về nhà sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu không thể nào hiểu được vì sao trong rừng lại có người ghét mình đến thế. Bà mẹ nắm tay con đưa cậu trở lại khu rừng. Bà bảo bây giờ con hãy hét to lên là “Tôi yêu người”. Khu rừng xao động và đưa lại âm thanh vang vọng: tôi yêu người. Cậu bé ngỡ ngàng nhìn mẹ, người mẹ từ tốn giải thích cho con: Đó là quy luật con ạ. Con cho điều gì, con sẽ nhận lại điều đó. Hãy đừng thù ghét. Nêu con yêu thương người thì người cũng sẽ yêu thương con…
Các con, suốt 15 năm qua, các con được ba mẹ nuôi nấng, chăm chút, yêu thương. Bước vào cánh cổng trường, các cọn nhận được sự quan tâm, thương yêu của thầy cô giáo. Nếu tâm hồn các con là một khu rừng, thì âm thanh dội vào đó sẽ là những tiếng ‘Tôi yêu người” của cha mẹ, thầy cô, bạn bè và những người xung quanh các con , hãy cảm nhận nó bằng tất cả tấm lòng mình
Đã đến lúc bước vào một chặng đường mới của cuộc đời. Cô mong muốn những học trò thương yêu của mình biết cách gọi thật lớn những tiếng :Tôi yêu người và để gió mang nó đi khắp muôn nơi. Hãy sống bằng những yêu thương, trân trọng những gì được nhận, biết sẻ chia và cảm thông với những nỗi buồn, nỗi khổ của người khác, dù rằng: “Không phải bao giờ cuộc sông cũng công bằng, không phải tất cả mọi người đều chân thật”, các con à.
Cô chúc các con lên đường, chân cứng đá mềm, dù học ở đâu, làm gì thì hãy nhớ mình là HS Nguyễn Khuyến, để tự hào và sống tốt hơn.
Chỉ đơn giản vậy thôi…