Chiếc thuyền giấy

Lượt xem:

Đọc bài viết

“Phải làm gì bây giờ ? Tặng gì cho thầy đây? Tặng thầy một bó hoa? Hoa thì bình thường quá !”. Nó cứ đắn đo, suy nghĩ, vò đầu, bứt tóc, nghĩ mãi mà chẳng nghĩ ra một món quà nào thật sự có ý nghĩa đối với thầy. Nghĩ về thầy, nó bất chợt nhớ về những kỉ niệm hồi năm lớp Sáu… Lúc ấy, nó mới bước chập chững vào trường cấp Hai, mọi thứ ở đây gần như hoàn toàn xa lạ đối với nó. Thầy cô, bạn bè, lớp học, cả bảng đen, phấn trắng, cái gì cũng mới mẻ. Nó bỡ ngỡ, sợ sệt, nhưng một thời gian sau, nó lại quen. Đến giữa học kì I, mọi thứ gần như quen thuộc hơn, nó không còn cảm giác lạ lẫm với ngôi trường mới của nó nữa. Nó đỡ sợ sệt hơn, đỡ bỡ ngỡ hơn, nhưng có một thứ nó vẫn sợ – giờ học Toán. Cứ mỗi lần đến tiết Toán, dù là Đại số hay Hình học, tay chân nó cứ run run và tim nó thì đập thình thịch. Nó sợ nhất là bị thầy gọi lên bảng trả bài cũ, hay làm bài tập, đơn giản là vì nó không giỏi Toán, mà thầy thì lại hay ra những bài tập nâng cao. Hôm ấy có giờ Toán và quả thật là thầy Minh – thầy dạy Toán lớp nó – đã gọi nó lên bảng giải bài tập. Nhưng nó không biết làm! Nó không thể nào nghĩ ra cách giải bài toán ấy – một bài toán “khó” trông có vẻ rắc rối quá. Dẫu biết là không làm được bài nhưng nó cũng không dám nói với thầy, vì nó sợ thầy – không có lí do, chỉ đơn giản là cảm giác của nó về thầy. Rồi nó bước chân lên bảng, từng bước, từng bước sợ sệt. Lên bảng, sau khi chép được đề xong, nó đứng như chôn chân xuống đất, mắt thì cứ chăm chăm nhìn vào bài toán, người toát hết cả mồ hôi. Không hiểu sao ngay lúc ấy, mặt nó tái xanh, mắt thì hoa cả lên, không còn nhìn thấy rõ một cái gì cả. Thấy thế, thầy cho nó về chỗ. Rồi nó cúi mặt xuống bàn, khóc thầm. Nó buồn lắm, vì chẳng làm bài được. Bất chợt có ai đó vỗ nhẹ vào vai nó.Thì ra là thầy! Thầy đã đứng bên cạnh nó, nhưng nó chẳng hề hay biết. Thầy ôn tồn bảo:

– Thôi! đừng khóc nữa ! Yên tâm, thầy không cho em điểm kém đâu, thầy sẽ cho em nợ. Nhưng mặt em sao tái xanh thế ?
– Dạ… Nó ngập ngừng.
Rồi cuối buổi học hôm đó, thầy gọi nó ra rồi bảo :
– Bài toán ấy khó lắm à ?
– Dạ….Em không biết cách làm… Nó nghẹn ngào.
– Tại sao em không nói ngay lúc đầu?  Thầy nhẹ nhàng hỏi.
– Dạ….. – Nó không thể nào trả lời câu hỏi ấy.
– Thôi được rồi ! Không sao cả ! Ai mà chẳng có lúc không làm được bài. Nếu như em cảm thấy mình yếu Toán, thầy sẽ giúp em. Thầy an ủi nó. Rồi thầy vừa rút trong cặp ra một xấp giấy gì đấy.
– Đây là một số bài toán về những kiến thức em đã học, thầy tự soạn. Thầy mong em về nhà cố gắng làm, nếu như không hiểu hoặc không biết cách làm, em cứ lên  hỏi thầy. Đừng ngại !  Thầy chậm rãi nói.
– Em….em…em cám ơn thầy ạ ! – Nó xúc động, vừa nói, mắt nó vừa rơm rớm nước mắt.
Nghe lời thầy, nó về nhà cố gắng làm bài tập, làm đi, làm đi, làm lại nhiều lần để nhớ, biết cách vận dụng. Cố gắng, đến giữa học kì II năm ấy, nó đã học Toán khá hơn. Giờ đây, hầu hết các bài tập thầy ra , nó đều làm được. Nó thầm cám ơn thầy, cám ơn thầy đã tận tụy giúp nó học tốt môn Toán – một môn học có hơi khô khan nhưng cũng khá thú vị…
Bây giờ, nó không biết tặng cho thầy món quà gì. Rồi trong đầu nó chợt nảy ra một ý tưởng: Hay là làm một chiếc thuyền giấy bằng bìa cac-tông cứng, vẽ lên đó những trang sách, những chiếc bút mực ? Đúng rồi! Con thuyền chở những trang sách, cây bút tượng trưng cho những người thầy, người cô tận tụy với học trò, không quản cực nhọc, khó khăn để mang đến cho học sinh những kiến thức bổ ích, giúp các em có hành trang thật sự vững chắc để mai này tự tin bước vào đời. “Tuyệt ! Một món quà không gì ý nghĩa bằng! Một ý tưởng tuyệt vời!”. Nó reo lên sung sướng vì cuối cùng, nó cũng đã biết nên tặng thầy cái gì. Thế là nó bắt tay vào làm. Nó xin tiền mẹ mua giấy bìa, rồi mua cả màu nước, cọ vẽ…về cặm cụi làm. Nó cẩn thận cắt từng miếng bìa, rồi gấp, xếp chúng lại thành hình con thuyền. Rồi nó “đi” từng nét vẽ, kĩ lưỡng, từ từ vẽ, trang trí chiếc thuyền ấy theo đúng ý tưởng nó nghĩ ban đầu. “Cuối cùng cũng xong!” – Nó thở phào nhẹ nhõm. Làm xong, nó gói cẩn thận con thuyền ấy trong một hộp quà nho nhỏ, xinh xinh.
Đến ngày 20-11, nó hí hửng mang món quà ấy tặng thầy Minh.Gặp thầy, đột nhiên nó lúng túng :
– Thầy ơi ! Em…em tặng thầy ạ! – Vừa nói, nó vừa từ từ dâng món quà ấy lên.
– Thầy cám ơn em ! – Thầy nhẹ nhàng bảo, giọng thầy vẫn trầm ấm như thuở nào, thầy mỉm miệng cười.
Nhìn thấy nụ cười nở trên môi thầy, trong lòng nó chợt rộn lên một niềm vui khó tả. Lòng nó tràn ngập hạnh phúc, hạnh phúc vì thầy đã nhận món quà của nó – món quà đầu tiên tự tay nó làm…

(Nguyễn Hồng Nam Phương 9/1 NK)